Tin tưởng thằng bạn thân và cái kết. Ngày hôm sau là thứ bảy. Lucianita không có nơi ở và chúng tôi không gặp nhau cho đến tận đêm ở nhà bà tôi. Khi chúng tôi đến thì cô ấy đã ở đó rồi. Anh ấy chào đón tôi bằng một nụ hôn lên má ngượng ngùng và chúng tôi trao nhau những ánh mắt tinh nghịch và nóng bỏng. Tôi véo đuôi mình lúc chào hỏi mà không ai biết. Sau bữa tối, trong khi những người phụ nữ đang dọn dẹp nhà bếp thì tôi và ông già vẫn ngồi bên bàn xem TV. Tôi nghe thấy dì tôi xưng hô với bà tôi. Bạn có thực sự không phiền khi tối nay tôi để đứa bé lại cho bạn không? Không đâu con, bình tĩnh, nhìn xinh đẹp xem có tìm được gì không… – Bà trả lời Cái gì, con đang hẹn hò với ai à? – Bà già tôi trả lời Không, ước gì có người rủ tôi đi chơi.